Tôi không bất ngờ, cũng không quá hoảng hốt vì hình như chuyện tình cảm kiểu này tôi có gặp vài lần trong đời. Ngày xưa, tình đầu của tôi cũng là một anh chàng kém tôi một tuổi. Tôi đã bỏ một khoảng thời gian hoang phí là 5 năm cho tình yêu đó. Anh ấy đáng yêu, đẹp trai, trong sáng và chỉ có vậy. Tôi luôn tự gây sóng gió cho mối quan hệ đó và tự chúng tôi chèo chống vượt qua những sóng gió do chính mình tạo nên . Thế mà thấm thoát đã 5 năm trôi qua nhanh như tên bắn.
Rồi khi tôi đi công tác ở Lào Cai, một cậu bé kém tôi 2 tuổi cũng gây ra cho tôi một cơn cảm nắng, làm tôi choáng váng và say tình. Em gọi cho tôi suốt thời gian tôi vào Sài Gòn và giữ liên lạc với tôi suốt từ đấy, cách đây cũng khoảng 2 năm. Một lần ở Hà nội, một cậu bé sinh năm 86 cũng nhắn cho tôi một cái tin thế này: chị ơi, em muốn được chạy ra sân bay ôm chị trước khi chị vào Sài Gòn vì em…yêu chị! Tôi thấy mình thật có duyên với những cậu em ít tuổi như thế.
Tôi cũng rất thích được yêu theo cách mà các cậu bé thể hiện, một cách gì đó thật đáng yêu, lạ lùng, ngượng ngùng, vừa trẻ con lại vừa người lớn, ngộ ngộ sao đó. Và tôi thấy mình trẻ lại, thật trẻ, thật bé nhỏ trong vòng tay của cậu bé ấy.
Gọi là “em” chứ các cậu em của tôi đều to lớn, vạm vỡ, cao trên 1m7, có thể bế chị bay bổng lên bất cứ lúc nào. Là em nhưng vai em rộng hơn vai tôi, bàn tay rắn chắc, cao to hơn tôi, mạnh mẽ hơn tôi và kiếm tiền giỏi hơn tôi. Là em nhưng em cũng là một người đàn ông, tất nhiên có sự từng trải về cả nghề nghiệp và cuộc sống, em còn có thể yêu giỏi hơn cả tôi ấy chứ, công việc và các lãnh vực công nghệ thì giỏi hơn tôi rất nhiều. Là em nhưng khi đã yêu, tôi phải gọi bằng “anh” và xưng “em” ngọt xớt, mặc dù ban đầu rất ngượng ngùng.
Ảnh minh họa
Tôi có thể lý giải cái duyên tôi gặp gỡ và yêu các cậu bé là thế này: tôi vốn nhỏ con, vừa phải, lại có vẻ trẻ hơn với tuổi thật của mình. Ngoài ra, cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống của tôi khá thoáng, tôi đi nhiều nơi, tiếp xúc nhiều và có hiểu biết nhất định về con người, cuộc đời. Tôi vui vẻ, hòa đồng và khi nói chuyện có thể làm người đối diện cười bất cứ lúc nào. Tôi hiểu người và không quá cầu toàn về các mối quan hệ. Tôi biết khi nào nên tiến tới hoặc dừng lại trước một tình yêu.
Lại nói về cậu em tôi mới quen. Tôi vừa chia tay người yêu, bạn gái em vừa đi lấy chồng. Hai con người với hai trái tim trống rỗng và tất nhiên cần ai đó lấp đầy. Sau những buổi đi chơi suốt từ sáng tới chiều, qua những tâm sự, qua những câu chuyện không đầu không cuối linh tinh lang tang, tôi chợt thấy cần một bờ vai dựa vào, em chợt thấy bà chị mình vẫn cặp kè thật đáng yêu. Và có lần, em đã nói với tôi: chị ơi, chị cho em được chăm sóc chị nhé! Chẳng nói thẳng vào vấn đề, chẳng màu mè mà thật dễ thương. Tôi “ừ” mà ánh mắt bối rối quay đi chỗ khác chỉ sợ em nhìn thấy tôi đang tủm tỉm cười.
Ừ, đáng yêu thật! Sau bao nhiêu mối quan hệ với những kết thúc vui buồn lẫn lộn, tôi lại trở về với ngày xưa để được yêu một cách dịu êm và nồng nàn nhất từ tình yêu của một cậu bé. Em đâu có bé, chị thử đi rồi biết em đâu có bé! Em vẫn thường hay đùa tôi như vậy. Những lúc như thế tôi thấy lòng mình bình yên lạ sau bao ngày tháng nổi trôi xuôi ngược.
Biết rằng cuộc đời luôn mang đến những bất ngờ khó đoán nên tôi không kỳ vọng quá nhiều vào điều gì, ngay cả một tình yêu trọn vẹn tôi đang nắm giữ. Mọi thứ cứ để tự nhiên theo hướng nó cần phải tới và khi nó muốn đi, tôi cũng vui vẻ chào tạm biệt nó. Chưa nắm tay em, chưa bao giờ nói rằng chị cũng thích em nhưng tôi biết, bên em tôi thấy vui, thấy ấm áp và thấy được yêu như bất cứ tình yêu nào tôi đã trải qua.
Chẳng phải em, phải gọi bằng “anh” chứ nhỉ, phải không em yêu của chị?
Ngọc Châu
Cảm nhận cuộc sống cùng Người đưa tin blog
Độc giả có những cảm nhận về cuộc sống cần chia sẻ cùng bạn bè, người thân, hãy viết cảm xúc đó, và vui lòng gửi về chúng tôi theo địa chỉ email: [email protected]. Bài viết có tính chất phi thương mại nên không tính nhuận bút. Trân trọng!