Ở đất này văn chương cũng như hạt giống. Có hạt giống rất tốt nhưng rơi vào vùng đất văn chương địa phương thì chẳng có cơ may mọc mũi sủi tăm. Có hạt giống xấu nhưng được rơi vào văn chương thủ đô thì cứ tự dưng được ủn đít lên cao. Vậy nên mới có chuyện. Có anh nhà văn địa phương in được cuốn sách mới khăn gói lên thủ đô để tặng cho các nhà văn tên tuổi ở thủ đô. Trong căn nhà có cái tên gọi là ban sáng tác của hội nhà văn thủ đô anh nhà văn địa phương gặp một nhà văn thủ đô to cao lừng lững, tên tuổi cũng chỉ sâm sấp. Anh nhà văn địa phương trịnh trọng rút trong ca táp cuốn sách bìa cứng mới cóng khúm núm đưa tặng nhà văn thủ đô:
- Dạ thưa anh, em mới in cuốn sách này. Đây là cuốn thứ 9 của em đấy a. Anh đọc giùm em xem có được không a? Nhà văn thủ đô cầm sách trên một bàn tay, liếc qua cái tít sách một cái rồi vứt toẹt xuống ghế: - Tao đéo đọc. Thời gian đéo đâu mà đọc của chúng mày. Anh nhà văn địa phương mặt ngẩn ngơ như cái thời bao cấp đánh mất sổ gạo. Mồm đang mở nụ cười đàn em ham học hỏi bỗng như hình ảnh bị kẹt băng. Mồm há hốc không ngậm hai cánh môi vào được. Lát sau lập cập xách ca táp bước ra khỏi phòng. Xuống đến cầu thang mới gặp một người. Người này trông không giống nhà văn, mà trông giống như người làm thợ. Người này bảo anh nhà văn địa phương: - Anh cho tôi xin một cuốn sách của anh. Lần trước tôi đã gặp anh nhưng anh không nhớ tôi đâu. Tôi cũng xin anh một cuốn sách. Tôi đã đọc hết rồi. Tôi nói thật với anh nhớ, anh đừng tặng sách các nhà văn nhà thơ ở đây, họ chẳng đọc của ai đâu. Mà tôi cũng nói thật với anh. Văn của anh hay hơn nhiều của cái ông nhà văn lúc nãy anh tặng sách mà ông ấy bảo ông ấy đéo đọc. Tùy anh, anh tin hay không tôi cũng chả làm sao. Nhưng tôi xin anh một cuốn sách.
Y Trang